“Chúng ta cũng đi thôi.” Thời Hành đã cởi áo blouse trắng ra, đeo ba lô một bên vai, lạnh lùng bước về phía trước. Trần Y An đỡ lấy chiếc túi trong lòng, đây là túi của cô, Thời Hành đã dọn dẹp đồ của cô rồi sao? Cậu nhanh thật. “Cậu không về à?” Thời Hành thấy Trần Y An vẫn ngẩn ngơ, hỏi cô. “Về.” Trần Y An vốn đã định về rồi, chỉ là không ngờ Thời Hành lại dọn đồ của mình xong xuôi. Ngồi trên xe, Trần Y An nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, có chút muốn hỏi Thời Hành về nhà lấy gì, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn không mở lời. Thời Hành đưa Trần Y An đến tận cửa nhà, còn chưa bước chân vào nhà đã trực tiếp lên xe rời đi. Không phải muốn lấy đồ sao? Trần Y An nhìn Thời Hành lên xe nhanh như chớp, chiếc xe ô tô vụt qua, biến mất ở khúc cua. Cô do dự vài giây, gửi cho Thời Hành một tin nhắn. 【Thời Hành: Không có đồ gì phải lấy】 Trần Y An nhìn tin nhắn được trả lời ngay lập tức, có chút không hiểu. Không có đồ gì phải lấy, vậy cậu quay lại làm gì? Lẽ nào... đưa mình về sao? Ý nghĩ này lóe lên trong đầu Trần Y An. Mấy ngày sau đó, cô vẫn không thể gạt bỏ ý nghĩ này ra khỏi đầu. Vừa lúc gặp kỳ thi tháng, khi cô làm bài, trong đầu cũng thỉnh thoảng lại xuất hiện ý nghĩ kỳ lạ này. Tự vấn lòng mình, cô tự thấy Thời Hành đối xử với mình có phần quá tốt. Chủ yếu là Thời Hành mà cô quen
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-ay-khong-dong-long-lam-trung-tieu-xa/2804554/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.