Trần Y An trằn trọc suốt đêm, trong đầu toàn nghĩ về Thời Hành, khiến cô không ngủ ngon. Sáng sớm tinh mơ lúc 6 giờ cô đã dậy rồi. Dậy sớm giờ này còn có bà ngoại Trịnh. Bà ngoại Trịnh đang làm bữa sáng trong bếp. Bà ấy quen dậy sớm, việc đầu tiên mỗi sáng là nấu bữa sáng. Bà thấy Trần Y An dậy rồi, vội vàng gọi cô: "An An lại đây, bà đang làm bánh, lát nữa con thử xem." Trần Y An đi tới, xắn tay áo chuẩn bị giúp. Một già một trẻ bận rộn trong bếp. Trần Y An chưa từng nấu ăn, cô vui vẻ học theo bà ngoại Trịnh. Thời Hành chạy bộ về, vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi thơm quen thuộc, liền nói: "Bà ngoại, bà làm bánh rồi à." "Này, về rồi đó à, sắp ăn được rồi." Trần Y An nghe thấy giọng Thời Hành thì sững lại một chút, nhanh chóng nhận ra Thời Hành chắc chắn đã đi chạy bộ buổi sáng, cậu vẫn luôn có thói quen chạy bộ buổi sáng. Thời Hành bước vào bếp, nhìn thấy Trần Y An thì mắt sáng lên, hỏi cô: "Sao dậy sớm vậy?" "Đêm qua ngủ sớm quá," Trần Y An nói dối một chút. Cô đâu thể nói là vì nhớ Thời Hành mà không ngủ được chứ? Nghe thôi đã thấy nổi da gà rồi. Cô nói xong, Thời Hành đột nhiên ghé lại gần, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô. "Nhìn... nhìn cái gì?" Trần Y An nói một cách không tự nhiên, ánh mắt cũng hơi né tránh, chẳng lẽ nói dối bị phát hiện rồi? Cô có chột dạ đến thế sao? Thời Hành đứng thẳng người:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-ay-khong-dong-long-lam-trung-tieu-xa/2804625/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.