“Tôi còn tưởng không có ai” Thấy cô đi ra Thẩm Trí mới nói
Từ Khả tháo khẩu trang xuống rồi cười tươi với anh, cô vội vàng đi đến quầy tính tiền lấy ra hai cái khăn giấy đưa cho anh, sau đó cầm bút với sổ lên viết.
[Cuối cùng ngài cũng đến]
Đã mấy ngày rồi anh chưa từng xuất hiện, cô cũng biết có lẽ anh chỉ tuỳ tiện đáp lại để không làm khó mình, một người đàn ông như anh sao lại có thể để tâm tới mấy món tráng miệng nhỏ như này chứ.
Nhưng dù người khác có muốn hay không là một chuyện, còn chuyện của cô là phải giữ đúng lời hứa của mình.
Mấy ngày nay ngày nào cô cũng cố ý để lại một cái bánh, ban đầu là bánh lớn sáu tấc, sau lại là bánh nhỏ bốn tấc.
Cái sáu tấc quá to mà anh cũng không đến lấy, một mình cô thì ăn không hết, sợ lãng phí nên cô đem chia cho hàng xóm xung quanh.
“Trong cửa hàng chỉ có một mình cô thôi sao?”
Thẩm Trí nhận lấy khăn giấy cô đưa để lau nước mưa trên mặt mình, anh liếc nhìn sổ ghi trong tay cô rồi lại liếc nhìn xung quanh cửa hàng.
Trang trí khá đơn giản, có hai tủ lạnh trưng bày nằm ngang, mỗi tủ dài khoảng hai mét, một tủ đặt cạnh quầy thu ngân bên trong có hai cái kệ để tiện lấy bánh.
Cái còn lại đặt ở giữa cửa hàng, hai bên có cửa để lấy bánh, bên trong còn vương vãi vụn bánh mì, bánh su, hai cái giá đã trống trơn có lẽ đã bán hết rồi.
Ngoài ra còn có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-ay-khong-the-noi-quy-tinh-hoi/2984447/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.