Editor: Mứt Chanh
Mấy năm nay, Tô Hà vốn đã quen với phong cách của Vương Huệ. Nhưng gần đây không biết vì cái gì mà mấy lần đều bị ảnh hưởng, mấy lần đều vì Vương Huệ mà buồn bã thương tâm.
Có lẽ là bởi vì về tới Hải Thị, ở trong thành phố này nhìn thấy được quá nhiều cảnh tượng quen thuộc, xuất hiện quá nhiều hồi ức khiến cho thần kinh đều trở nên yếu ớt.
Nhà họ Tô đã từng nằm trong giới thượng lưu ở Hải Thị, nhắc đến thì không người không biết không người không hiểu.
Tô Hà lại là con gái duy nhất trong nhà, cha mẹ yêu thương, chi phí ăn uống đều là tốt nhất. Không sợ cô đơn một lần nữa, nhưng chỉ sợ rằng ngay cả tình yêu thương của cha mẹ cũng sẽ mất đi.
Vậy là Tô Hà đã mất đi mọi thứ.
*
Cô nhẫn nhịn mới nói: “Em nấu mì xong rồi.”
Tạ Lâu nhíu mày, ngón tay vuốt ve cằm cô, “Không sao chứ?”
Chuyện khó khăn như thế nên nói như thế nào đây?
Tô Hà lắc đầu: “Gần đây em có chút đa sầu đa cảm.”
Tạ Lâu nhướng mày: “Ừ, thành Lâm Đại Ngọc rồi.”
Tô Hà bị chọc cười, trừng anh một cái rồi đẩy tay anh ra. Xoay người vớt mì rồi chan nước lèo, để một lúc mì này sẽ bị vón cục. Tạ Lâu buông cô ra, hơi dựa vào bếp lò, ánh mắt rơi vào chiếc điện thoại với màn hình đen kịt. Ngay cả khi Tô Hà không nói thì chắc anh cũng đoán được. Còn ai có thể làm tổn thương cô vào lúc này cơ chứ
Ai mà ngoài mẹ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-ay-qua-ngot-ngao/1307481/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.