Editor: Mứt Chanh
Bận rộn xong, hai người đến 8 giờ rưỡi mới ăn cơm. Muốn xuống lầu lại ngại phiền toái nên cuối cùng vẫn gọi điện thoại kêu thức ăn. Chờ đến lúc ăn, Tô Hà ấn điện thoại không rời tay.
Tạ Lâu biết mật mã của cô nên cô không định cho anh đụng tới điện thoại, cũng có chút phòng bị.
Tạ Lâu liếc mắt đã nhìn ra cô đang phòng bị, ném điện thoại mình đến trước mặt cô, tùy tiện phóng qua, lời nói không rõ ràng nhưng ý tứ hẳn là hiểu.
Đáng tiếc Tô Hà không có ý kiểm tra anh.
Sắc mặt của Tạ Lâu trở nên tối sầm lại, vuốt eo cô, dụ dỗ cô nói chuyện phiếm với anh, không cần dùng cái điện thoại rách nát đó nữa.
“ Bệnh tình của mẹ em thế nào rồi?” Anh không có cảm tình gì với mẹ của Tô Hà. Dựa theo trước kia, khẳng định là sẽ không hỏi.
Đây đúng là câu hỏi thăm khi không có gì để nói.
Tô Hà : “Xuất viện, về nhà ở rồi.”
Tạ Lâu: “À.”
Tạ Lâu lại hỏi: “Em còn có em gái riêng à?”
Tô Hà nghịch điện thoại, “Ừm.”
Tạ Lâu: “Ba dượng là người thế nào?”
Thật sự khó xử anh.
Một hai phải hỏi vấn đề của vài người mà anh không để vào mắt.
Nhưng mặt khác, Tạ Lâu thật sự muốn hiểu biết về tình huống nhà Tô Hà, ít nhất muốn biết nhiều hơn trợ lý Trần một ít. Này với anh mà nói vẫn cứ là một cái gai.
Tô Hà nhớ tới cuộc điện thoại hôm nay.
Thật ra không khó nhận ra là Vương Huệ có chút thay đổi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-ay-qua-ngot-ngao/1307517/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.