Cô lắc đầu.
Lục Trình An nhíu mày: "Anh sẽ dạy em."
Anh mặc một bộ đồ cưỡi ngựa kiểu Anh, chân đi ủng ngựa màu đen, cả người tỏa ra vẻ lạnh lùng, cách anh dẫn ngựa trông giống như một công tử hào hoa vừa du học trở về từ phương Tây.
Triều Tịch được anh giúp đỡ lên ngựa.
Động tác cô hơi vụng về và lạ lẫm, con ngựa di chuyển qua lại, có vẻ hơi khó chịu.
Con ngựa của Lục Trình An là ngựa thuần chủng, có thể tham gia các cuộc thi cưỡi ngựa chính thống nhưng lúc này lại ngoan ngoãn để Triều Tịch cưỡi trên lưng, cúi thấp đầu, trông như một con chó bị mất chủ, vẻ mặt đầy bi thương.
Triều Tịch đã từng học cách cưỡi ngựa khi còn nhỏ, thậm chí kỹ thuật cũng khá tốt, Lục Trình An chỉ cần chỉ dẫn một chút, cô đã nắm bắt được kỹ thuật, chẳng mấy chốc, cô đã quất roi ngựa chạy trên đường đua bỏ Lục Trình An qua một bên.
Tóc cô không buộc, xõa trên vai.
Ngựa vừa chạy, người cô ngồi trên ngựa thẳng tắp, mái tóc dài lại nhảy múa trong không trung.
Vừa mạnh mẽ vừa xinh đẹp.
Nhiều người xung quanh đều ngây người nhìn chăm chú.
"Mẹ nó, đây không phải là Triều Tịch à?"
"Triều Tịch hả? Cái cô con gái riêng của nhà họ Quý hả?"
"Đừng gọi là con gái riêng, không thấy anh hai Lục đứng đó à?"
"Chắc các cậu cũng biết chuyện tối hôm trước chứ, anh hai Lục đánh Doãn Tụng một trận vì Triều Tịch, mặt mày cứ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-ay-xinh-dep-vo-cung/2989117/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.