Có lẽ trong lòng vẫn còn sợ hãi, giọng điệu của anh ấy rất rõ ràng và cẩn thận.
Hoắc Thuật lập tức nhận lấy chồng tài liệu kia, tự mình lật xem, đôi môi mỏng mím chặt, ánh mắt lướt nhanh.
Lầu ba là khu vực ít bị cháy nhất, ngoại trừ mặt tường bị hun đen ra, hầu hết đồ vật đều may mắn không bị cháy, bao gồm chiếc váy tiệc tối màu xanh có vô số lỗ nhỏ, thẻ ngân hàng và ‘Phù thủy xứ Oz’ dính đầy khói bụi trên bàn.
Hoắc Thuật vô thức giơ ngón tay quấn đầy băng gạc lên, như muốn phủi đi màu xám đen dày đặc trên bức ảnh.
“Chỉ vậy thôi sao?” Anh nặng nề hỏi.
“Kỹ thuật viên đã dọn dẹp sạch sẽ hiện trường, cũng chỉ còn lại nhiêu đó thôi ạ.”
Chu Kính thận trọng nói: “Có phải anh nhớ ra còn sót lại gì không?”
“Chứng minh nhân dân đâu?”
“... Hả?”
“Các giấy tờ quan trọng của Lâm Tri Ngôn đâu?”
“Cái này, các đồ vật kỹ thuật viên liệt kê ra thật sự không có giấy chứng minh nhân dân.”
Chu Kỉnh đẩy mắt kính, lập tức nói: “Tôi sẽ bảo bọn họ tìm lại.”
Hoắc Thuật lại nở nụ cười.
Đầu tiên là cười nhẹ một tiếng, sau đó nâng tay đỡ trán, nụ cười càng lúc càng dữ dội, cười tới mức khóe mắt đỏ lên, không nhịn được ho khan, ngay cả hai vai cũng run lên nhè nhẹ.
Lạc Nhất Minh kinh hoảng đứng dậy, liếc mắt với Chu Kính, cả hai đều nhìn ra bốn chữ trong mắt đối phương: Anh điên rồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-be-cam-ay-bo-dinh-luu-ly/2739945/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.