Trong lòng của Mạc Tư Tước thấp thỏm bất an, đang đến gần phòng bệnh của Ôn Hinh, dưới chân hắn bước chân càng ngày càng nặng.
Trong lúc bất chợt hắn sợ, sợ sẽ thấy anh mắt của cô khi tỉnh lại nhìn hắn ôm nỗi hận !
Hắn lại để cho cô thất vọng rồi, trước khi cô hôn mê ánh mắt cuối cùng của cô nhìn hắn, hắn biết mình lại một lần nữa làm cho cô tổn thương , chỉ là hắn muốn quyết tâm thật sự lấy được thuốc giải,lần này hắn chỉ là dùng cô làm mồi, hắn nhất định phải vì ông ngoại báo thù!
Một cánh cửa chia cách, hắn ở ngoài cửa,cô ở bên trong cửa, tay hắn run rẩu như bị tảng đá nặng đè ép , khi hắn cố lấy dũng khí đẩy cửa phòng bệnh kia ra ,hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm người con gái nằm trên giường .
Thì ra cặp mắt trong sáng giống như trân châu con ngươi đen đã mất đi màu sắc ngày xưa, ,mà ánh mắt trống rỗng theo dõi nhìn chằm chằm hắn , Mạc Tư Tước cảm thấy khó khăn chịu đựng như vậy.
“Hinh nhi…” Hắn khó khăn bước tới bên người cô,ngoài khuôn mặt trắng bạch trơn truột trên khuôn mặt cũng không có biểu hiện phẫn nộ gì , chỉ là đôi tay nhỏ bé của cô nắm thật chặt ra giường, nhìn ra cô đang ẩn nhẫn cái gì.
“Xin lỗi, Hinh nhi, em khó chịu ở đâu , nói cho anh biết, nói cho anh biết có được hay không…”
Mạc Tư Tước nắm tay của cô lên, đem cả khuôn mặt đều chôn ở trong lòng bàn tay của cô , trên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-be-lo-lem-va-hoang-thai-tu/1976491/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.