Ôn Hinh đi tới,tức giận liếc hắn một cái, người đàn ông này lúc nào cũng không quên đùa giỡn nha!
Cũng may băng bó cho hắn là một y tá nam,cũng là do Mạc Sâm cố ý an bà ,vì phòng ngừa đột nhiên xuất hiện một số phiền toái không cần thiết.
Phải biết rằng,Mạc Tư Tước đối với đàn bà mà nói,từ trước đến giờ không có miễn dịch .
“Đáng đời anh,đau chết đi!” Nhìn thấy hắn bởi vì vết thương trên người mà nhíu mày, Ôn Hinh đi tới trước mặt hắn nhẹ nhàng đâm đâm vào cánh tay hắn.
“Cô gái,tôi thiếu chút nữa vì cô chặt đứt một cánh tay,cô không thể tốt với tôi một chút sao?” Khuôn mặt tuấn tú của Mạc Tư Tước hiện lên vẻ tái nhợt, có chút không kiên nhẫn vươn tay ra chỗ y tá nam,đuổi hắn ra ngoài.
“Thế nhưng tôi thiếu chút nữa mất mạng vì anh,còn không biết xấu hổ dám nói…” Ôn Hinh theo trong lỗ mũi hừ nói lầm bầm, “A,Tôi nói anh ngày nào cũng phong lưu như vậy, có phải mỗi ngày đều bị người ta đuổi giết hay không?”
Ôn Hinh chỉ cần vừa nghĩ tới cảnh khủng khiếp kia,vẫn còn có chút lo sợ.
“Đúng vậy, vậy cô có sợ hay không?” Mạc Tư Tước đột nhiên ôm lấy Ôn Hinh, trên người tỏa ra mùi bạc hà đặc biệt làm cho tim Ôn Hinh đập nhanh.
Đợi cô hiểu rõ ý trong lời nói của hắn, mặt cô đỏ hồng đẩy hắn ra, “Chuyện đó đâu liên quan đến tôi?”
“Sau này cô sẽ biết…” Mạc Tư Tước không thể tưởng tượng nổi cười to,da đầu Ôn Hinh có chút tê dại, không muốn tìm hiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-be-lo-lem-va-hoang-thai-tu/1976932/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.