Sau khi phát hiện cuộc phỏng vấn này tuyển dụng người bấm thang máy, Hiểu Dao suýt nữa té xỉu. Cô muốn xin vào làm thư ký, thế nào lại thành người bấm thang máy?
Sớm biết như vậy, cô cần gì phải tốn thời gian?
"Chị ơi, công ty này không phải đang muốn tuyển dụng thư ký sao?"
Lo lắng hỏi xong, lại lén lút nhìn nét mặt của người phỏng vấn: "Thế cô đọc tờ báo phỏng vấn kỳ nào vậy?"
"Trước. . . . . . Mấy kỳ trước. . . . . .??!" Chợt nhớ ra là mình dại dột, trong lòng cô không ngừng chửi thầm. Mẹ kiếp, mình quả là ngốc mà, ai đời đi đọc những tờ báo cũ, đã thế còn hí hửng nộp đơn ứng cử. Đối mặt với tình thế này, Ngô Hiểu Dao chỉ muốn đâm đầu vào tường, văng tục một câu cũng là chuyện thường.
Không được, không ổn rồi, ít nhất phải hỏi họ vấn đề lương bổng, nếu hơn 100.000 ¥ thì mình ở lại làm, còn không đành phải nói lời cáo biệt.
Ngô Hiểu Dao ôm ấp hy vọng trong lòng, dày mặt ngượng ngùng hỏi: "À, chị ơi, xin hỏi lương của người bấm thang máy bao nhiêu một tháng?"
"300.000 ¥"
"Hả ???" Sau khi nghe xong mức lương, cằm cô suýt rơi xuống đất. Khó trách vì sao mọi người lại đổ xô xếp hàng nộp đơn, xem ra công việc này còn hơn chức vụ thư ký? ?
"Vậy, vậy cho tôi hỏi, công nhân vệ sinh thì lương tháng bao nhiêu?"
Cô vừa mới mở miệng, đã nhìn thấy nét mặt của người phỏng vấn trở nên nghiêm túc: "Thế nào? Công ty chúng tôi cũng đang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-be-tho-ngay-dung-hong-tron/834622/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.