‘Thình. . . . . . Thịch. . . . . . Thình, thịch’
Lúc cửa thang máy đóng lại, thiếu chút nữa trái tim của Ngô Hiểu Dao nhảy vọt ra ngoài.
Chỉ cùng người đàn ông kia nhìn nhau mấy cái, chỉ thoáng nghe mấy câu mà hắn ta nói ra, dường như cô đã trở nên mất hồn.
Hắn ta . . . . . .trông rất quý phái, thậm chí cũng rất lịch lãm.
Hắn ta, giống như con hồ ly tinh mê hoặc phụ nữ ở trong truyền thuyết. . .
Cô dùng sức lắc đầu, cố gắng xoa dịu mọi thứ để tỉnh táo lại: "Ngô Hiểu Dao! Ngô Hiểu Dao, làm sao mày lại bị một người đàn ông xa lạ quyến rũ?"
"Ngô Hiểu Dao! Ngô Hiểu Dao, mày cũng không phải là loại phụ nữ háo sắc. Huống chi người ta đẹp trai như vậy, tuyệt đối, tuyệt đối không thể mơ tưởng, đàn ông càng đẹp trai . . . . . . càng hư hỏng !!" Cô viện ra đủ mọi thứ lý do để rũ bỏ hảo huyền. Sau khi lảm nhảm xong, cô liền cố gắng khôi phục hô hấp, toàn thân ép mình phải nhập tâm cho công việc. . . . . .
***
Cửa thang máy đã đóng từ lâu, nhưng nụ cười ấm áp và biểu cảm dịu dàng kia vẫn chưa hề biến mất.
Lăng Thánh Quân đứng ở một bên quan sát, hắn mang theo vẻ mặt xấu xa cùng với hành động nhếch môi mờ ám, từ từ đi tới gần Dạ Thiên Ưng, thò tay khoác lên bả vai người anh em: "Hì hì, Thiên Ưng, chẳng lẽ anh muốn tán tỉnh cô gái ban nãy?"
Lời nói vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-be-tho-ngay-dung-hong-tron/834641/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.