Dạ Thiên Ưng giống như vua chúa ban xuống mệnh lệnh, cả người Ngô Hiểu Dao rơi vào sửng sốt.
Kêu mình nhắm mắt để làm gì? Không phải là mình........ nhắm mắt một cái rồi sẽ không mở ra được nữa chứ??
Oa....
Nhìn thấy bộ dạng Dạ Thiên Ưng không kiên nhẫn, nếu lỡ chọc giận anh ta, mình sẽ "bị tử hình ngay tại chỗ" trong thang máy, nếu vậy thì mình không muốn sống nữa rồi.
Cân nhắc phải trái một hồi lâu, Ngô Hiểu Dao bày ra khuôn mặt nhỏ nhắn ủy khuất khích lệ, nhắm mắt lại một chút..........một chút thôi.
Đúng lúc này.......
Một mảnh mềm mại gì đó đặt trên cánh môi phấn nộn của cô.
Nháy mắt, toàn thân một trận rã rời khẩn trương......
Có chút thoải mái, cái kia dá trên môi mình thật mềm, lại có chút lạnh lẽo.
Chậm rãi............chậm rãi...........
Vật đó ngày càng mềm mại giống như con rắn nhỏ linh hoạt nâng mở môi cô, có ý mở hàm răng trắng noãn của cô chui vào bên trong.
Mình chưa từng có loại cảm giác này, cảm giác như thế này.......
Ngô Hiểu Dao cảm thấy có chỗ không đúng.
Con ngươi nhắm chặt liền mở ra rất nhanh, một thoáng nhìn thấy khuôn mặt khôi ngô kia cách mình cực kỳ, cực kỳ gần........
Hai tròng mắt hắn nhắm chặt, lông mi thật dài, hơi hơi nhếch lên về phía trước, giống như trăng lưỡi liềm.
Người đàn ông hoàn hảo, ngay cả từng chi tiết đều tới trình độ cao nhất.
Không đúng! Không đúng! Bây giờ không phải là lúc tán thưởng anh ta!!
Tinh thần nhanh chóng được kéo lại, đồng tử của Ngô Hiểu Dao mở rộng....
Khối mềm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-be-tho-ngay-dung-hong-tron/834689/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.