Hôm nay, Ngô Hiểu Dao thật sự hận sự lựa chọn tối qua của mình.
Tại sao cô có thể ngủ say như chết vậy chứ? Khiến tên ác ma Dạ Thiên Ưng này có thể thừa cơ ???
Suy nghĩ một chút cô bị Dạ Thiên Ưng cởi quần áo, vậy nghĩa là cô bị hắn nhìn thấy hết rồi hả ?
Tại sao lại như vậy, sao cô sống sờ sờ bị người khác bắt đi mà còn không có tỉnh dậy?
Thật là không có tim không có phổi! ! !
"Tại sao anh lại cởi quần áo của tôi ra? ? ? Tại sao anh lại ngủ bên cạnh tôi? ? Quan trọng nhất là tại sao anh cũng cởi quần áo của chính mình ra? ?"
Cô giống như phát điên, dùng lời nói hung hăng phát ra khí thế, Dạ Thiên Ưng “ha ha” cười to, “Tôi thích cởi trần ngủ, tôi cho là cô cũng vậy. Hơn nữa………tôi rất nghèo, căn phòng này chỉ có một chiếc giường nên tôi đương nhiên phải ngủ cạnh cô rồi”
Nghe Dạ Thiên Ưng giải thích, Ngô Hiểu Dao muốn phát điên. Cô thật hận không thể cho mình hai cái tát, lúc nào cũng chỉ biết ăn rồi ngủ, tính cách thật không tốt.
“Tôi mới không biến thái như anh! anh… anh mau mặc quần áo vào! ! !" trời đã sáng như vậy mà hắn còn….
"Đã mặc xong." nói xong Dạ Thiên Ưng cười xấu xa, cô chậm rãi mở hai mắt ra, nhưng. .
Dạ Thiên Ưng căn bản không có mặc quần áo, vẫn tiếp tục trần truồng nằm trước mặt cô.
Cô cũng mặc kệ, đưa tay cầm gối lên liền ném về phía Dạ Thiên Ưng: "anh quả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-be-tho-ngay-dung-hong-tron/834789/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.