Editor: Bỉ Ngạn Hoa
"Bé con à, em định dùng tài hùng biện rồi sao?” Nơi hồng hồng nhô lên trên ngực cô sớm đã đứng thẳng vì bàn tay Dạ Thiên Ưng ở trên đó.
Cô biết mình không thể đối nghịch lại với sự trêu chọc của Dạ Thiên Ưng! Nhẫn nại! ! Cắn chặt khớp răng, không để ý tới lời nói của anh.
Ai ngờ Dạ Thiên Ưng càng ngày càng lớn mật. . . . .
Nhếch miệng cười xấu xa, Dạ Thiên Ưng từ từ dán lại gần người cô, đầu lưỡi khẽ chạm vào vành tai cô.
Chỉ một thoáng, cả người Ngô Hiểu Dao như có dòng điện chạy qua, cơ thể run rẩy, theo bản năng nắm lấy bắp đùi mình. Muốn mượn sự đau đớn nơi ấy, để khiến mình quên đi tư vị mập mờ này. . . . . .
‘ Tinh —–’
Đang lúc hai người ‘chơi’ quên mình thì tiếng chuông báo kết thuốc giờ học vang lên. . . . . .
Bàn tay Dạ Thiên Ưng đang thăm dò trong quần áo cô rút ra: "Thật đáng tiếc, lần sau chơi tiếp." Anh cười xấu xa, xoay người đi ra khỏi lớp học. . . . . .
Cả người Ngô Hiểu Dao giống như không có xương, vô lực nằm trên bàn, thở hổn hển.
Anh thật xấu! Mỗi lần đều khiến cho cô đỏ mặt tới tận mang tai, chân tay cô rã rời mời dừng cuộc chơi! ! ! Ghét! Ghét! Anh ghê tởm chết đi được! ! (Thế mà có người thướng *liếc* )
"Dao Dao? Cậu không sao chớ?" La Bích Nghi chăm chú đọc sách nãy giờ, căn bản không biết tiết mục giáo viên đùa giỡn học
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-be-tho-ngay-dung-hong-tron/834996/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.