Úc Bùi cảm ơn: "Cảm ơn cậu nhé Trường Châu."
"Soda này thật sự uống rất ngon." Lạc Trường Châu uống một hớp, nhìn Úc Bùi cười một cái nói, "Đi thôi, tớ đưa cậu đến giao lộ kia."
Úc Bùi đáp: "Ừa."
Đợi đến khi bóng dáng Úc Bùi biến mất theo chiếc ô tô màu đen, Lạc Trường Châu mới đạp xe rời đi, đến lúc hắn về tới nhà, cục đá bên trong cốc soda cũng đã tan hết.
Mùi vị của soda trong nhiệt độ bình thường không còn ngon như trước, do không còn mát và sảng khoái nên vị ngọt của nó trở nên rất rõ ràng.
Lạc Trường Châu không thích đồ ngọt, nếu như nói soda lúc trước hắn thấy cũng không đến nỗi nào thì bây giờ nó đã biến thành nước ngọt nhiệt độ thường, hắn lại càng không muốn uống - nhưng lại không nỡ ném đi, giống như cách đối xử với cốc soda trước của người không quan trọng tặng cho hắn.
Bởi vì Úc Bùi, cốc soda bình thường đến không thể bình thường hơn nữa này dường như cũng bị giao phó cho một ý nghĩa đặc biệt.
Lạc Trường Châu không biết mình có nên uống hết hay không, nên bèn đặt nó vào trong khay trà, sau đó cầm bình tưới cây đi ra ngoài giúp ba Lạc tưới nước cho cây lê. Hiện tại, hắn còn chăm chút mấy cây lê này hơn cả mấy khóm lan của mình, chỉ ước gì cây con này năm nay có thể nở hoa, sang năm thì lập tức kết trái.
Chờ đến khi Lạc Trường Châu chăm sóc hết một loạt các cây lê, quay trở về thì phát hiện ba Lạc đang ngồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-benh-nhan-tam-than-yeu-tham-toi/1222871/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.