Nền tảng tiếng Anh của Cố Tranh kém đến mức một học sinh trung học bình thường có lẽ còn giỏi hơn cậu chàng, sau khi dịch xong câu đầu tiên của bài điền vào chỗ trống, cậu không còn dịch được những câu tiếp theo, không phải do không hiểu được từ vựng mà không biết cấu trúc ngữ pháp.
Nhưng Điền Mịch không cho phép cậu chàng ngồi xuống, mỗi lần thấy cậu dừng lại cô đều nhắc cho cậu nghĩa của từ đồng thời giải thích ngữ pháp của câu, sau đó quay sang dạy học sinh cách điền vào chỗ trống loại bài này.
Lúng túng dịch được hết bài điền từ vào chỗ trống, Cố Tranh cũng học được vài kiến thức mới, Điền Mịch mời cậu chàng ngồi xuống, cười khen ngợi rằng cậu chàng nói to rõ ràng, rất đáng tuyên dương.
Sau khi Cố Tranh ngồi xuống, tim cậu chàng vẫn còn đập thình thịch, không biết là vì quá căng thẳng khi giáo viên yêu cầu trả lời câu hỏi, hay là vì được Điền Mịch khen ngợi nên có chút hưng phấn.
Từ khi Cố Tranh bắt đầu hưởng thụ cuộc sống của con ông cháu cha, cậu chàng chưa bao giờ được thầy cô khen ngợi nữa, không phải là không được giáo viên gọi lên trả lời câu hỏi, nhưng phần lớn những giáo viên đó đều không có kiên nhẫn dạy dỗ cẩn thận như Điền Mịch, thường đều mắng mỏ cậu chàng một cách nặng nề.
Nhưng cho dù Điền Mịch trông có vẻ hiền lành như vậy, Cố Tranh vẫn không buông bỏ nỗi sợ hãi đối với cô, chỉ vừa ngồi xuống thở phào nhẹ nhõm, không lâu sau, Điền Mịch lại gọi cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-benh-nhan-tam-than-yeu-tham-toi/504820/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.