Mưa to khiến cho tuyến đường phía nam và phía đông thị trấn xuất hiện đất lở, bộ đội đang phải cấp tốc triển khai công tác thông đường. Mấy vị khách có kế hoạch thăm thú phía nam với phía đông coi như chịu chết, người bèn đổi hướng sang đi phía tây và bắc, người thì ở lại Có Biển thêm một ngày, đợi xem tình hình ngày mai thế nào rồi quyết định.
Cho nên xế chiều hôm ấy, trong sân cứ gọi là náo nhiệt hẳn lên.
Thiện Kiều cầm theo hộp dụng cụ, bắc thang lên sửa lại mấy chỗ cửa sổ bị gió phá. Tiểu Trư đứng ở một bên, bỗng dưng dụ được một đám nam sinh đi dọn vườn hoa và vườn rau đổ nát sau cơn bão cùng mình. Bận bịu dọn dẹp một mạch suốt mấy tiếng, không những sạch vườn mà sạch luôn cả con hẻm bên ngoài.
Mấy bạn trẻ lớn lên ở thành phố lớn đều rất hứng thú với mấy công việc nhà nông như vậy, cũng không hề cảm thấy mình đang bị bóc lột sức lao động, thậm chí có người còn muốn lên hỗ trợ Thiện Kiều sửa cửa sổ.
Nhưng Thiện Kiều không đồng ý để ai giúp việc này, tỉ mẩn một hồi cũng xong.
Tính ra Có Biển cũng thuộc vùng có địa thế cao ở Viễn Thành, nước mưa buổi đêm có đọng dày tới đầu thì sáng ra cũng thoát hết. Khu nhà của Diệp Tiểu Thuyền thì lại rất trũng, Thiện Kiều đứng tì vào lan can trên gác mái, nhả ra một đợt khói, định đến căn phòng lợp tôn kia một chút.
Trong đêm mù mờ không ánh sáng, Thiện Kiều chỉ cảm thấy phòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-bien/2462618/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.