Lục Tắc Linh cảm thấy căn phòng này không hề nhỏ chút nào, thậm chí mỗi lần cô gặp ác mộng đến mất ngủ còn cảm thấy nó thật trống trải, nhưng giờ phút này cô lại cảm thấy phòng này rất nhỏ, nhỏ giống như cô và anh đang ở trong một cái nhà tù chật chội vậy, cô cảm thấy mình sắp không thể thở nổi nữa rồi.
Trong lòng giống như có vô số mạng nhện từ bốn phía bắn tới, trói cô lại, hết lớp này đến lớp khác, làm cho cô không cách nào nhúc nhích được, cổ họng cứ ngưa ngứa cô không dám động, chỉ sợ vừa động sẽ nôn ra máu.
Cô vẫn kiên cường nở nụ cười, dần dần thấy hơi choáng, cô không biết mình còn có thể nói gì, cũng không nói được gì, chỉ là lẳng lặng chờ Thịnh Nghiệp Sâm.
Hồi lâu, Thịnh Nghiệp Sâm nhấp một miếng trà, mới chậm rãi nói: "Tôi đến đây công tác, nghe nói cô cũng ở đây, nên đến xem một chút, không có ý gì khác."
Nói không thất vọng là giả, nhưng suy đi nghĩ lại cũng cảm thấy mấy cái suy nghĩ trong lòng mình đúng là buồn cười. Thịnh Nghiệp Sâm làm sao có thể cố ý đến tìm cô? Cho dù là thuận tiện xem một chút cũng đã đủ cho cô thụ sủng nhược kinh rồi, không phải sao?
"Cam ơn anh." Lục Tắc Linh cúi đầu nói cám ơn, vô hình tách rời khoảng cách của hai người ra.
Hai người cũng không tiếp tục nói chuyện, chỉ trầm mặc giống như có một con ma, giữ lại cổ họng của cả hai lại, qua hồi lâu sau, Thịnh Nghiệp Sâm mới đứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-chap-cuong/37965/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.