Có lẽ Hạ Diên Kính có rất nhiều lời muốn mắng cô, nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ ôm cô khóc rống lên, Hạ Diên Kính vốn là như vậy, quan tâm đến chuyện của cô còn hơn là quan tâm đến chuyện của mình. Kiếp này, bạn bè của Lục Tắc Linh không nhiều lắm, nhưng ai cũng đều lấy hạnh phúc của cô làm nhiệm vụ của mình, chỉ tiếc là cô không có tiền đồ, không biết hạnh phúc là gì.
Về sau, hè năm nào Hạ Diên Kính cũng đều chạy tới thành phố này, mỗi lần tới tất điều để lại cho cô ít tiền, cô từ chối không nhận, Hạ Diên Kính liền nổi giận. Cô biết Hạ Diên Kính là thật tâm suy nghĩ cho cô, chỉ là cô thật sự chưa có tính toán lâu dài gì, cô không muốn quay trở về cái thành phố đã từng làm cho cô tuyệt vọng kia, chớ đừng nói đến việc mua nhà. Cô giống như bèo dạt, không biết trôi về đâu, ở một mình trong căn phòng không thể gọi là nhà, nếu đều không phải là nhà, mua hay muốn có gì khác nhau đâu? Ngay cả cô cũng không thể tự tin, làm sao có thể mua được căn nhà này chứ.
Sau khi Hạ Diên Kính đi, Lâm Hiểu Phong lại tới, so với Hạ Diên Kính thì cô ấy dễ đối phó hơn nhiều, vui vẻ kéo cô đi ăn cơm, xong chuyện lại dặn đi dặn lại chủ nhật cô ấy sẽ giới thiệu đối tượng cho cô.
Cô thật không ngờ Lâm Hiểu Phong lại không phải nói đùa thật.
Lục Tắc Linh vốn là không muốn đi, nhưng Lâm Hiểu Phong rất cố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-chap-cuong/37967/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.