Editor: Kiều Tiếu
Rất nhanh, gốc cây đại thụ đã bị mấy nam sinh vây quanh.
Tiếng trò chuyện bên này đưa tới sự chú ý của không ít các sinh viên đang nghỉ ngơi chung quanh, họ liên tiếp nhìn về phía Nam Tinh.
Nam Tinh nhìn thoáng qua, nhanh chóng dời đi tầm mắt.
"Không muốn cho."
Nghe vậy, tươi cười trên mặt Đổng Lãng cứng đờ.
Tựa hồ không thể tin được là Nam Tinh sẽ cự tuyệt, hắn nhịn không được mở miệng.
"Học muội, cho tí mặt mũi đi."
Ninh Đào tránh ở đằng sau Nam Tinh, bĩu môi về phía người tên là Đổng Lãng.
"Nhiều người thò qua thế này, khác gì cưỡng ép cơ chứ?"
Lời này khiến cho Đổng Lãng càng cảm thấy bản thân bị mất mặt, có chút thẹn quá hóa giận, ngoài cười nhưng trong không cười,
"Học muội, mới đến cũng không nên quá kiêu ngạo. Rất dễ dàng có hại."
Nam Tinh trầm mặc.
Đổng Lãng vừa thấy cô không nói gì, cho rằng cô biết điều, kết quả còn chưa kịp cười ra tiếng, liền nghe được Nam Tinh nhàn nhạt nói một câu.
"Còn không đi?"
Mặt Đổng Lãng đỏ lên,
"Cô!"
Bên cạnh có bạn học không nhịn được, bật cười ra tiếng.
Mặt Đổng Lãng càng thêm đỏ, cuối cùng, hắn hung tợn trừng mắt nhìn Nam Tinh.
"Cô chờ cho tôi."
Nói xong, nổi giận đùng đùng rời đi.
Ninh Đào thấy bộ dáng giận dữ đùng đùng của Đổng Lãng, che miệng cười trộm, đôi mắt tỏa sáng, nhịn không được nhìn về phía Nam Tinh.
"Nam Tinh, cậu quá soái a~ Nếu cậu là đàn ông, tớ nhất định ·······"
Nam Tinh duỗi tay, vặn nắp chai nước mà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-chap-dai-lao-vua-sung-vua-lieu/7474/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.