Chiếc trực thăng chở theo hai người bay đến một vùng rừng núi rậm rạp quanh biên giới.
Tại một bãi đất trống trải tương đối bằng phẳng, chiếc trực thăng nổ vang xoay quanh giữa không trung, sợi dây thừng bắt đầu chậm rãi hạ xuống, đặt hai người lên một bãi cỏ mềm mại.
“Người anh em, nhận lấy!” Trong buồng trực thăng, Euler thò đầu ra hô một tiếng, cũng không để ý xem người bên dưới có nghe thấy không, chỉ cười tủm tỉm rồi ném một cái bọc màu đen xuống.
Lục Tiến buông cô gái trong lòng xuống giúp cô đứng vững lại sau đó nhìn về phía chiếc trực thăng đã nhanh chóng bay lên cao.
Rõ ràng Euler đã không đưa hắn tới căn cứ như đã nói từ trước mà thả hắn xuống ngọn núi cách đó vài chục km. Hắn dẫn theo Sơ Vân, chỉ sợ là phải ở lại trong rừng một đêm, đến khi bọn họ về đến căn cứ có lẽ đã là chuyện của vài ngày nữa.
Sự tình lần này nhất định sẽ khiến cho mấy vị lãnh đạo cấp cao ở đây nổi giận. Hắn vốn cũng không muốn dùng cách này để xuất cảnh, nhưng về sau biên giới đã bị phong tỏa hết, nếu muốn đưa Sơ Vân ra khỏi thì hắn chỉ có thể làm như vậy. Nhưng cũng vì vậy chẳng những bọn họ phải tạ lỗi cùng giải thích với thế lực trước giờ đã âm thầm ủng hộ khu độc lập của bọn họ ngay lập tức mà còn phải ứng phó với sự hoài nghi của một vài chính quyền vũ trang.
Euler ném hắn ở đây là muốn cho hắn biến mất vài ngày trước, đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-chay-dang-troi/854323/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.