“Vú à, vì sao người nhà của anh ấy lại như thế?” Thân thể cô hoàn toàn ngâm trong nước ấm trong thùng tắm, hai tay ôm đầu gối tựa vào thùng. Hàng lông mi dài hạ xuống, ánh mắt dán vào những gợn nước trong thùng, khóe mắt đỏ ửng, kinh ngạc hỏi nhỏ.
Bên ngoài vú nuôi chậm rãi dùng gáo rót nước ấm vào thùng. Sau khi nghe thấy cô hỏi vậy, tay cầm gáo của bà dừng lại một chút.
Nửa ngày sau, bà thở dài một hơi, đổ hết chỗ nước vào lại vào sau đó chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế trúc bên cạnh thùng.
“Vú, có phải cháu rất giống mẹ của anh ấy không?” Sơ Vân quay đầu lại lẳng lặng nhìn bà.
“Không, không phải.” vú nuôi khẽ lắc đầu.
“Cái này…không giống.” bà khoa chân múa tay nghiêm mặt, dùng tiếng phổ thông cứng ngắc trả lời. Nhìn bếp lò còn đang đốt củi, gương mặt đen gầy gò của bà có vẻ như đang nhớ lại, “Nhưng hai người khá giống nhau, đều là người phương khác tới.” Vú nuôi nhìn gương mặt xinh xắn của cô, có vẻ giật mình. Thật sự rất giống, đều có nụ cười ngọt ngào, còn đẹp hơn cả hoa trong núi, nhìn qua là biết không nên thuộc về nơi này.
“Bà ấy là do ba của A Tiến mua về.” vú nuôi thì thào nói. Sau đó thấy cô trừng mắt nhìn mới giật mình hoàn hồn, biết mình đã nhiều lời.
“Mua về?” Sơ Vân sửng sôt.
“Cháu gái chớ hỏi nữa, nếu A Tiến đồng ý thì vú sẽ nói cho cháu biết, aizz, nghiệp chướng mà.” Vú nuôi khẽ thở dài, cầm lấy chiếc váy trắng của Sơ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-chay-dang-troi/854351/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.