Edit: Tiểu Màn ThầuSáng hôm sau, Bạch Uyển Uyển bị đồng hồ sinh học của mình đánh thức đúng giờ.
Cô được Hoắc Chi An ôm chặt trong lòng, giống như lúc trươc chưa có chiến tranh lạnh.
Bạch Uyển Uyển cẩn thận dè dặt đỡ cánh tay của Hoắc Chi An ra khỏi người mình, chỉ với mấy động tác đơn giản, từ sâu trong cơ thể lập tức truyền đến một cảm giác mệt mỏi, hai chân dường như vẫn còn đang run rẩy.
Cô ngồi dậy chăn mềm trên vai tuột xuống, lộ ra một số vết đỏ trên làn da trắng nõn.
Bạch Uyển Uyển nhìn vào gương nhíu mày, chọn một chiếc váy len cổ cao màu xanh đen mặc vào.
Vừa thay quần áo xong, phía sau truyền đến một hơi thở cực nóng, một giây sau đã bị Hoắc Chi An ôm từ phía sau, bên tai vang lên tiếng nói khàn khàn mang theo sự lười biếng của người đàn ông: “Tại sao lại mặc váy cổ cao?”
Bạch Uyển Uyển từ trong gương nhìn thấy anh, mím môi không muốn để ý đến anh.
Hoắc Chi An nhớ đến buổi tối hôm qua, khóe môi nhếch lên lộ ra một nụ cười: “Anh cố ý đấy, anh chính là muốn cho Hạ Nam Tri biết rõ anh yêu em nhiều như thế nào.”
Bạch Uyển Uyển: “Ngây thơ.”
Quả thực không thể tin được đây là chuyện mà một người đàn ông ba mươi mấy tuổi làm ra.
Hoắc Chi An hôn lên môi cô, cũng không dây dưa vấn đề này quá lâu.
Ăn sáng xong, hai người vẫn như trước chia ra hai đường.
*
Sau khi Hoắc Chi An mở cuộc họp buổi sáng ở công ty xong,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-chet-cung-khong-ly-hon/2114064/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.