**********
“Làm sao có thể! Anh lại...còn có thể động đậy? Không thể nào a, rõ ràng anh đã bị trúng ám khí của tôi mà.." Mộ Phong Lâm ngây người nhìn Sở Quốc Thiên, nói.
“Đúng, chỉ là đáng tiếc, ám khí không hề trúng cái thân mỏng manh này của tôi, vả lại tôi hiểu ý, trừ phi là là một đòn đánh chỉ mạng làm bị thương, nếu không thì, đừng mơ mộng hão huyền có thể dễ như trở bàn tay làm bị thương tôi!”
Sở Quốc Thiên nói một cách bình tĩnh, ánh mắt đột nhiên lạnh lại.
Sức lực trong tay anh ngay lập tức tăng mạnh.
Răng rắc!
Tiếng xương nứt ra truyền đến bên tại mọi người một cách rõ ràng.
"A!"
Mộ Phong Lâm mất kiểm soát phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Sở Quốc Thiên lại dùng sức một lần nữa.
Mộ Phong Lâm bị đẩy ngã xuống đất.
Cậu ta ôm cánh tay kêu gào thảm thiết, trên gương mặt đầy sự thống khổ và tuyệt vọng.
Một số nhân viên bảo an ở đó đã quay người lại, bắt đầu bỏ chạy ra ngoài.
Bọn họ cũng nhận ra rõ ràng tình hình hiện tại, ở lại đày, bọn họ cũng xong đời! "Đúng! Mấy người nhanh chạy đi! Chỉ cần một người đi! Chúng ta có thể đi viện trợ từ bên ngoài!” Mộ Phong Lâm gần như dùng hết sức lực hét lên, hai mắt ứ máu, cực kỳ đáng sợ.
“Muốn dùng gia tộc Nam Cung để hù dọa tôi?” Sở Quốc Thiên chế nhạo một tiếng.
“Nếu anh dám động vào tôi, nhà họ Nam Cung của tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh, thần y Sở, tôi khuyên anh tốt nhất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-chong-la-than-y/1482553/chuong-578.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.