Sở Quốc Thiên bóp chặt cổ tay Trịnh Khả Ngân, gương mặt tối sầm.
"A!"
Trịnh Khả Ngân kêu lên, muốn rút khỏi tay lại, nhưng phát hiện bản thân không thể nào đấu lại được sức của Sở Quốc Thiên.
Dương Hiền vốn không thể chịu được nữa định bước lên ngăn cản, nhưng đột nhiên lại sững sờ đứng yên.
Trịnh Khả Ngân quay lên nhìn Sở Quốc Thiên, tức giận quát lên: "Mẹ kiếp, anh là ai chứ? Ai để cho anh ta vào đây? Mau buông tôi ra, buông tay...!”
Cô ta còn chưa nói xong, Sở Quốc Thiên đã buông ta đẩy cô ta sang một bên.
Nếu không phải trợ lí nhanh tay đến đỡ thì chắc Trịnh Khả Ngân lại ngã thêm một lần nữa.
Cô ta không ngờ lại có người đến cản cô ta, thậm chí còn động tay, tức giận chỉ tay vào Sở Quốc Thiên quát “Mẹ nó, anh là cái thứ gì chứ? Anh muốn bị bảo vệ đuổi ra khỏi đây? Lại còn dám động tay động chân với tôi, chân sống đúng không “Anh mau cút đi!” Trịnh Khả Ngân tức giận trừng mắt nhìn Sở Quốc Thiên.
Sở Quốc Thiên đang định lên tiếng.
Thì lúc này, Lâm Hiểu My đang khóc ở đằng sau, kéo áo ngăn cản anh.
“Anh rể, sao anh lại đến đây, anh mau đi đi, em không sao đầu, anh.”
Sở Quốc Thiên nhìn má Lâm Hiểu My đỏ ửng lên nhíu mày.
Lần này anh đến Yên Kinh, tiện đường qua đây.
Muốn hỏi thăm Lâm Hiểu My xem công việc của cô thuận lợi hay không.
Nhưng anh lại không thể ngờ rằng, vừa bước vào đây anh đã thấy cô bị bắt nạt.
“Cô ta vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-chong-la-than-y/1482793/chuong-712.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.