Sở Quốc Thiên cảm thấy thời gian không sai lệch lắm, liền đứng dậy mở cửa, người trung niên đứng ở cửa thấy thể liền giật nảy người, không dám tin nhìn Sở Quốc Thiên: “Sao cậu di chuyển được rồi? Không phải đang bị trói sao?”
Ông ta nhớ rõ đã tự tay trói Sở Quốc Thiên, ông Phạm sao có thể cởi cho anh chứ? Cứ bàng hoàng dụi dụi mắt, nhận định mình không bị hoa mắt.
“Đồng chí, ông Phạm đang tự đánh người của mình đấy.
Sở Quốc Thiên chỉ ra đằng sau rồi nói.
“Cái gì?” Người trung niên còn tưởng mình nghe nhầm nên trợn tròn hai mắt: “Sao cơ, ở đâu?” “Đây không phải à?” Sở Quốc Thiên đưa tay chỉ vào hai người đang đánh nhau trong góc.
Người trung niên vừa nghiêng người đã nhìn thấy, đập vào mặt ông ta một cảnh khiến ông ta suýt ngất tại chỗ, chỉ thấy ông Phạm đang đè lên em họ của mình, quần áo hai người không ra đầu với đầu, hầu như đều là một khối thịt, nhất là vết thương trên miệng, đều chảy máu.
“Sao có thể như vậy? Tất cả dừng lại, dừng lại mau!” Người trung niên vội vàng chạy tới tách hai người ra với ý định để ông Phạm tỉnh táo lại, kết quả không ai thèm để ý, ngược lại cái mũi của mình còn bị trúng một chưởng của ông Phạm, đánh cho đầu ông ta quay cuồng.
Sở Quốc Thiên ra vẻ mình là người vô tội nói: "Cái này cũng không thể trách tôi, nhưng mà tôi cũng phải cảm ơn ông Phạm nha, em họ của ông ta đã sử dụng hình phạt riêng, ông Phạm đã đứng ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-chong-la-than-y/1482913/chuong-781.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.