Mọi người xung quanh bất giác mở to mắt.
Vương Trụ Thế hai mắt dán vào bình ngọc, cổ họng cuộn trào xuống, không kìm được nói: “Trời ạ, riêng bình ngọc này cũng đáng khá nhiều tiền!” “Hừm! Tất nhiên!” Nghiêm Hạo Truy nhận thấy phản ứng của mọi người, rất tự hào.
Sau đó, hắn khinh thường liếc nhìn Sở Quốc Thiên, đổ ra một cái ném vào trong miệng, tự đắc nhai: “Nhìn tiếp cái này đi!” “Đây là ngọc được các sư phụ luyện hóa sau trăm năm ngâm với nhiều loại thuốc tốt khác nhau.
Đeo trên người sẽ tu thân dưỡng tính, lại tăng sức đề kháng! Mùi thơm của thuốc thật sảng khoái, lưu lại cả đời.”
Nghe vậy, ai nấy đều nghền cổ, tranh nhau xem.
Vương Trụ Thế hưng phấn vươn cổ, nhìn thẳng đống thuốc, ánh mắt thèm muốn chỉ ước được nuốt vào trong bụng.
Nghiệm Hạo Truy chế nhạo Sở Quốc Thiên: “Vậy nên, anh chỉ là một tên nghèo kiết xác.
Đến quần áo còn không có cái nào tử tế, nhìn như rẻ rách.
Thật khiến người khác buồn cười.”
Giọng điệu của anh đầy mỉa mai, mọi người không khỏi nhìn lên nhìn xuống Sở Quốc Thiên.
Quả thực, trên người thanh anh ta trông không có vẻ gì là giàu có, như thể chỉ là công nhân.
Những bộ quần áo mà Nghiêm Hạo Truy mặc không hề bình thường, tất cả đều được làm thủ công, từ đầu đến chân ít nhất cũng vài chục triệu.
Sở Quốc Thiên nhìn dáng vẻ đắc thắng của Nghiêm Hạo Truy, trong lòng chỉ nghĩ rằng người này thực sự rất buồn cười, tuy rằng không phải người lòng dạ độc ác, nhưng hắn cũng là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-chong-la-than-y/1483087/chuong-917.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.