Đám người Cổ Cương Kiên ngồi trên ghế, không nói được lời nào.
Trong đám người với gia tộc đến hôm nay thì có mấy nhân vật có mặt mũi ở Yên Kinh.
Ảnh hưởng của họ rất lớn, hơn nữa cũng chi phối rất nhiều lĩnh vực.
Ngay lúc này, đám người Cổ Cương Kiên mới hiểu được vì sao Sở Quốc Thiên lại dám uy hiếp họ.
Không phải là thần y Sở này tự cho mình là giỏi, không У biết trời cao đất dày, mà là người ta có người chống lưng, căn bản không thèm để họ vào mắt.
“Biết thần y Sở có mấy người như thế này chống lưng, У sợ là hôm nay không chỉ có mấy người chúng ta đâu, có khả năng những người đến đây hôm nay chỉ là hạt cát trong sa mạc thôi.” Viên Văn Hùng ngồi một bên, nhịn không được mà thấp giọng nói.
“Nếu như đúng là vậy, thế sợ là gia tộc Nam Cung sẽ khó xử rồi đây.” Cổ Cương Kiên nghiêm mặt mà nói.
“Biết đâu mục đích của thần y Sở kia vốn không phải là dụ chúng ta đến đây.” Đột nhiên dì Quách ngồi một bên nói.
Mọi người nghe thấy vậy, khó hiểu mà nhìn về phía bà ta.
“Dì có ý gì? Có gì thì cứ nói thẳng, đừng có vòng vo!” Viên Văn Hùng vội vàng nói.
Sắc mặt dì Quách không được tự nhiên cho lắm, do dự mà thấp giọng nói: “Trước đây có người nói với tôi một chuyện, lúc đó tôi không quan tâm lắm, nhưng giờ nghĩ lại thì sợ có liên quan lớn đến nó.” “Chuyện gì?” “Chính là liên quan đến khoảng thời gian trước, hình như cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-chong-la-than-y/449335/chuong-993.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.