Cô không trả lời.
Nhưng chỉ việc cô không trả lời cũng đủ để Lâm Hàn Dữ biết đáp án.
"Thời điểm em tổ chức hôn lễ, cũng cho anh một tấm thiệp mời đi."
"Khi đó, anh hẳn là đã không còn ở Giang Thành, anh đem công ty cho Hứa Hoan Nhan, xem như đền bù anh thiếu cô ấy. Anh sẽ rời khỏi thành phố này, đến một thành phố khác bắt đầu lại từ đầu."
".....Gia Niên, anh là thật lòng từng thích em, nhưng anh bỏ lỡ, đây là định mệnh của anh. Em không cần lo lắng, kể cả anh nhận được thiệp mời, anh cũng không có dũng khí tham gia, anh chỉ muốn duy trì chút mặt mũi cuối cùng mà thôi."
Lâm Hàn Dữ giơ tay lau sạch nước mắt trên mặt, nhìn cao ốc trước mắt, nhẹ giọng hòa hoãn nói: "Gia Niên, hy vọng duy nhất của anh chính là, kể cả từ bây giờ trở đi chúng ta không thể gặp lại nhau, em vẫn có thể nghiêm túc nhớ kỹ chuyện anh đã từng thích em. Tình cảm của anh với em là thật, muốn giữ em lại cũng là thật, anh đối với em từng giây từng phút, muốn cùng em vĩnh viễn ở bên nhau cũng là thật. Còn vì sao chúng ta lại đi đến tình trạng ngày hôm nay, đây đều là anh sai, anh Lâm Hàn Dữ nói lại lần nữa, chúc cho Giang Gia Niên, tương lai trôi chảy, tất cả đều tốt. Anh cũng vậy."
Nói xong một chữ cuối cùng, Lâm Hàn Dữ cắt đứt điện thoại, đóng cửa sổ lại, không mang theo bất kỳ cái gì, cứ như vậy đánh xe đi đến đường cao tốc Giang Thành.
Phảng phất như tại giờ khắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-co-hoi-thua-nuoc-duc-tha-cau/254723/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.