Hình Chu sửng sốt, kích động lại không thể tin được nói: "Anh Kinh Chước, anh ấy, anh ấy sẽ còn nguyện ý dạy cháu sao?"
Lần này Hạ Uyên không thay anh trả lời, ông nhìn về phía con trai, chậm rãi đem tầm mắt chuyển lên người Hình Chu, hồi lâu cũng không nói chuyện.
Trên mặt Hình Chu chậm rãi hiện ra thất vọng, cậu ta đứng ở đó cười thê lương một chút, lẩm bẩm: "Đúng vậy, em cô phụ ý tốt của anh như vậy, sao anh có thể nguyện ý dạy em chứ, là ý nghĩ của em quá kỳ lạ, dựa vào cái gì mà muốn chính mình phạm lỗi lại được người khác tha thứ, em...."
Cậu ta rốt cuộc vẫn kém thành thục hơn Hạ Kinh Chước, lại bắt đầu rơi nước mắt, cậu ta ngồi xổm ở đó ôm đầu khóc không thành tiếng, Hạ Kinh Chước liền cứ nhìn như vậy, nhìn, cuối cùng vẫn lấy khăn tay từ trong sườn túi tiền tây trang, đi qua đưa cho cậu ta.
Hình Chu ngẩng đầu, tầm mắt mơ hồ nhìn thấy cái gì, lại không dám tin tưởng, khi cậu ta tiếp nhận khăn tay, còn cảm thấy chình mình đang nằm mơ.
"Anh Kinh Chước...." Cậu ta hít mũi đứng lên nhìn anh.
Hạ Kinh Chước nhíu mày liếc xéo cậu ta, thật lâu sau mới nói: "Tôi cũng không cần học sinh luôn khóc sướt mướt, muốn đi theo tôi học, từ này về sau phải bỏ cái tật xấu này."
Nói xong, anh trực tiếp nhấc chân rời đi, cũng không nói gì thêm, nhưng anh đã không cần phải nói cái gì, Hình Chu biết anh tha thứ cho chính mình.
Cậu ta cao hứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-co-hoi-thua-nuoc-duc-tha-cau/254737/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.