Lần này đổi thành Vu Hạ Khôn tê dại, thật sự tê dại, anh đứng sừng sững ở nơi đó, đứng đến khi tay chân đều tê dại, không dám nhúc nhích, ánh mắt dán chặt nhìn chằm chằm trong phòng, không dám quay đầu không dám lên tiếng, anh sợ mình vừa quay đầu lại thì sẽ nhìn thấy Giản Du Du vẹo đầu và đầu đẫm máu đứng sau lưng anh, chơi đùa như ác quỷ đòi mạng.
- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nỗi sợ hãi ấy tràn ngập từ trong xương cốt, phòng ngủ khép hờ, tối tăm bên ngoài cửa dường như dẫn đến bóng tối khó tả, mà tất cả mọi nơi trong phòng lúc nào cũng toát ra cảm giác không phải con người, Vu Hạ Khôn nghe được tiếng hô hấp kịch liệt và nhịp tim của mình, cảnh tượng vừa rồi quá mức siêu thực, không đến một giây, cho dù người trong lòng anh có gắn lò xo trên chân thì cũng tuyệt đối không có khả năng từ trong phòng đi ra ngoài.
Huống hồ cánh cửa kia chỉ mở ra một khe hở nhỏ, hoàn toàn không có dấu vết có người đi ra ngoài. Dưới gầm giường của Vu Hạ Khôn cũng không phải loại rỗng tuếch có thể giấu người, chăn trên giường xẹp lép, rõ ràng không có khả năng giấu người, trong phòng yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng hít thở tán loạn của một mình anh, còn có tiếng gió mưa sắp đến ngoài cửa sổ.
Hết thảy tựa như dừng lại, cổ họng Vu Hạ Khôn căng chặt đến mức không phát ra được một âm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-cong-ngay-tho-co-ngay-len-huong/1090795/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.