Có lẽ là chị em ăn ý, khiến Phương Thần Hi cảm thấy Phương Vãn Tĩnh có cái gì khó nói nên lời, không chịu cúp điện thoại, nhưng lại trầm mặc.
"Vãn Tĩnh, chị có chuyện đúng không?"
"Em đoán được?"
"Dĩ nhiên, em là em gái chị mà." Sau khi dùng loại giọng em là chị em của chị mà nói câu đó, Phương Thần Hi nói tiếp: " Nói cho em biết chị phiền lòng cái gì đi."
"Cũng không phải là phiền lòng á..., may là công việc của em không có bị khó xử, nếu không chị sẽ không tha thứ cho chính mình." Phương Vãn Tĩnh giống như là hít sâu một hơi, "Người khách đó, anh ta không có trộm Lam bảo thạch, thời điểm đóng gói là do chị hồ đồ, đem nó bỏ vào cùng với kẹp cravate trong hộp, sau khi anh ta đến Hongkong mới phát hiện, liền lập tức gọi điện thoại về nói cho chủ của bọn chị biết."
"Ý của chị là, lam bảo đó là do mình hồ đồ, không phải là do người khác khốn kiếp?"
". . . . . . Đúng." Thanh âm của cô vô cùng áy náy, "Thần Hi, thật xin lỗi. . . . . ."
"Hiện tại, lam bảo đó. . . . . ."
"Bởi vì đã trả tiền rồi, cho nên bây giờ nó là của chúng ta, chị đem lam bảo đặt ở trong tủ giày, muốn tìm em là bởi vì, nếu như em không muốn làm việc, chúng ta liền đem lam bảo đi bán, đem tiền trả lại cho âm nhạc Tân Thế Kỷ, như vậy em cũng không phải gặp cảnh khốn cùng ở bên kia."
"Em, em không có gặp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-dau-17-tuoi/434741/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.