"Cái này là cấm kỵ của tiên sinh, ai dám nói ra sẽ bị đuổi ra nhà họ Hình đấy!", dì Lưu vội vàng che miệng của Tô Lưu Cảnh lại, thận trọng nói.
Nghiêm trọng như thế sao? Vậy anh đối với chủ nhân của căn phòng kia, rốt cuộc là để ý đến trình độ nào?
Nghĩ đến việc anh không chút lưu tình đẩy mình ngã ra đất, trong lòng liền vừa khó chịu vừa đau đớn, vội kéo tay dì Lưu khẩn cầu: "Dì Lưu, xin dì nói cho cháu biết đi, cháu thật sự rất muốn biết, nhất định cháu sẽ không nói cho anh ấy biết là dì nói, cháu xin thề! Van dì mà. . . . . ."
Dì Lưu thấy cô khẩn cầu tha thiết, do dự một lát, rồi không nhẫn tâm nói: "Vậy cũng được, để dì kể cho cháu nghe.". Từ sâu trong nội tâm bà cũng thấy đau lòng thay cho cô gái nhỏ vừa khéo léo vừa đáng thương này.
"Thật ra thì tiên sinh trước đây không phải nghiêm khắc nóng nảy như vậy đâu, hai năm trước lúc vị tiểu thư kia còn chưa đi, có thể nói tiên sinh là người cực kỳ dịu dàng, đối xử với người làm chúng ta rất tốt, rất ít khi quát mắng."
"Vị tiểu thư kia, dáng dấp so với cháu thật sự có điểm rất giống nhau, đặc biệt là đôi mắt, quả thật giống cháu như đúc!". Dì Lưu lại nói: "Vị tiểu thư kia biết tiên sinh từ sáu năm trước."
"Lúc ấy, cha của tiên sinh mới vừa qua đời, tiên sinh mới có mười chín tuổi, người trong Hội Đồng Quản Trị lại toàn là người xấu xa, tất cả đều
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-dau-24h-chong-a-em-khong-muon-lam-the-than/1398451/quyen-1-chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.