Trên cơ bản mà nói, Tô Lưu Cảnh là người cực kỳ thiếu hụt cảm giác an toàn, từ cái năm tám tuổi ấy, cha bị bỏ tù, sau đó mẹ lại bệnh tật qua đời, từ đó trở đi không có ai đối xử tốt với cô cả. Cho nên mỗi khi người khác đối xử với cô tốt một chút tốt, bản thân cô đều hận không thể báo đáp lại người đó gấp gấp trăm gấp nghìn lần. Sâu thẳm tâm hồn khát vọng được yêu thương, cho nên chỉ cần nhận được một chút xíu ấm ấp, cũng sẽ luôn ghi nhớ ở trong lòng.
Không thể không nói Tiếu Như Nghê là một người phụ nữ cực kỳ thông minh, nắm bắt được chính xác nhược điểm trí mạng này của Tô Lưu Cảnh, cái cô ta muốn chính là khơi lên sự áy náy, tự ti mặc cảm trong Tô Lưu Cảnh, để cho cô tự mình hành hạ mình so với việc bị người khác hành hạ lại càng hữu hiệu hơn nhiều.
Tiếu Như Nghê trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt lại tỏ vẻ lo lắng kéo tay Tô Lưu Cảnh nói: "Lưu Cảnh, sắc mặt của cô sao lại kém như vậy, mau đi nghỉ ngơi một chút đi".
Tô Lưu Cảnh vội cười cười từ chối: "Không, không cần đâu, tôi hiện tại tốt vô cùng".
Tiếu Như Nghê ‘ thương tiếc ’ ôm lấy mặt của cô, nói: "Không cần miễn cưỡng như vậy đâu? Cô có biết gần đây cô đã gầy đi bao nhiêu rồi không? Đồ ngốc!".
"Ừm", lần này Tô Lưu Cảnh lại càng thêm áy náy, cắn môi gật đầu khẽ đáp. Cô đã đã từng đồng ý với Tiếu Như Nghê,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-dau-24h-chong-a-em-khong-muon-lam-the-than/1398548/quyen-2-chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.