“Xin lỗi.” Cố Học Võ hận mình tối qua lúc ở vũ hội tại sao không củng Kiều Tâm Uyển về nhà: “Để cho em sợ hãi.”
“Không có không có.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu như trống bỏi, đợi cơ thể lấy lại cảm giác, cô nhanh chóng ngồi dậy, nắm tay Cố Học Võ.
“Cố Học Võ. Anh đừng nói nữa, bác sĩ, mau đưa anh ấy đến bệnh viện đi.”
Vẻ mặt cô rất vội vàng. Mấy người kia bắt đầu hành động, khiêng Thang Á Nam đi, dìu Cố Học Võ ngồi dậy. Cố Học Võ dùng ánh mắt ngăn động tác của những người đó lại. Gian nan vươn tay, anh nắm thật chặt Kiều Tâm Uyển, nhìn thấy sự lo âu trên mặt cô, lại mỉm cười yếu ớt.
“Tâm, Tâm Uyển.” Cố gắng ho một tiếng, tay anh không buông tay cô ra: “Tin anh.”
Nói xong câu đó, cả người anh mềm nhũn, ngã lên người Kiều Tâm Uyển.
“Anh Võ…”
“Anh Võ…”
Mọi người đồng thanh la lên, Kiều Tâm Uyển kinh hoàng, hoàn toàn không thể nào phản ứng. Trước mắt chỉ có máu chảy không ngừng. Mờ mịt đi theo những người đó, mờ mịt đi theo bọn họ lên xe, mờ mịt nhìn Cố Học Võ hôn mê. Tay cô, vẫn nắm tay Cố Học Võ.
Cố Học Võ, đừng chết, anh không được chết. Anh nhất định không được chết, anh có nghe không. Nếu anh chết, cả đời này em cũng không tha thứ cho anh.
“Cố Học Võ, anh không được chết, anh có nghe không?”
“Cố Học Võ. Anh không được chết.” Kiều Tâm Uyển rốt cuộc cũng nhịn không được mà bật khóc, nước mắt rơi từng giọt, từng giọt xuống mặt Cố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-dau-bat-dac-di-phan-2/2344552/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.