Cô ngẩng đầu lên, cổ mảnh mai yếu ớt. Do thể chất, làn da của cô vợ trắng bệch như tuyết mùa đông, gương mặt nhỏ nhắn. Trong khi đó, bàn tay thô ráp, làn da ngăm đen vì thường xuyên luyện thương của Phong Kỳ lại tạo thành một sự tương phản rõ rệt.
Trong thế giới u tối của Phong Kỳ, cô như một màu sắc rực rỡ và chói lọi đột ngột xông vào. Điều khiến hắn không dám tin nhất là bản thân mình lại có thể sở hữu được sắc màu ấy.
Cho dù tất cả có thể sẽ tan biến vào một ngày nào đó trong tương lai, để lại cho hắn nỗi đau gấp bội, Phong Kỳ vẫn đắm chìm trong đó không cách nào thoát ra.
“Cạch.”
Lúc này, từ cửa ra vào vọng tới tiếng mở khóa khe khẽ.
Âm thanh ấy nghe đặc biệt rõ ràng trong phòng khách tĩnh lặng.
Đồng Du như kẻ trộm bị bắt tại trận, chui ra khỏi lòng chồng quỷ, vành tai ẩn dưới mái tóc đen cũng đỏ ửng cả lên, trông thấy bà xách đồ bước vào nhà.
Thông thường thì người bình thường không thể nhìn thấy Phong Kỳ, ngay cả bà Phùng cũng vậy.
Trừ phi bà Phùng mở thiên nhãn, bằng không bà cũng chẳng thấy được quỷ.
Đồng Du thì khác, cô có hôn ước với Phong Kỳ, cho dù không mở thiên nhãn vẫn có thể thấy hắn rõ mồn một.
Nên trong mắt bà Phùng, cháu gái của mình đang đứng ngây ra ở cửa bếp, chẳng khác nào đang làm chuyện mờ ám.
Bà đã nuôi cô từ nhỏ đến lớn, chỉ liếc một cái đã nhìn ra biểu cảm chột dạ của cô, khẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-dau-bi-ac-quy-nhom-ngo/2734249/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.