Cuối cùng, Phong Kỳ giống như chạy trốn, vội vã lao ra khỏi trướng.
Gió lạnh thấu xương, mái tóc đen tung bay theo gió. Dù là khi ngủ Phong Kỳ cũng đeo mặt nạ. Lúc này, dưới lớp mặt nạ, khuôn mặt hắn nóng ran như thiêu đốt. Hắn vội tháo mặt nạ xuống, để mặc cho gió lạnh thổi vào.
Gió rét giữa mùa đông không làm dịu đi nhiệt độ đang dâng trào trong người hắn. Chỉ cần buông lỏng một chút, trong đầu hắn lại hiện lên cảnh nữ nhân kia chui vào lòng mình, đôi môi hồng hé mở, thở ra hơi thở ấm áp thơm tho. Đôi tay thon dài trắng mịn đang từ từ luồn vào trong lớp áo trong của hắn—
Khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng và sâu thẳm của Phong Kỳ đỏ bừng lên, mãi một lúc sau mới nghẹn ra được một câu:
“Không biết xấu hổ!”
Câu nói vừa bật ra, lập tức tan vào trong gió lạnh, không ai nghe thấy, cũng chẳng có sức lực gì.
Giống như là sự vùng vẫy cuối cùng của hắn.
…
Trong lều.
Đồng Du bĩu môi đầy bất mãn, hừ một tiếng, lẩm bẩm:
“Đúng là biết giả vờ.”
Ở hiện đại, cho dù đã chết cả ngàn năm, trở thành một hồn ma, chồng quỷ của cô vẫn cố chấp tuân thủ lễ nghi, cổ hủ bảo thủ. Nếu muốn cùng nằm chung giường thì phải có đủ tam thư lục lễ, chính thức thành thân xong mới được.
Sau khi Đồng Du tốt nghiệp đại học họ mới tổ chức hôn lễ.
Cô đã nhịn suốt 4 năm, ngay cả hôn cũng kiềm chế, nắm tay cũng kiềm chế…
Cô cứ tưởng hắn đã không còn dục
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-dau-bi-ac-quy-nhom-ngo/2734256/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.