Một màn này rơi vào trong mắt của người kia...
Buồn nôn! Ra vẻ! Ớn óc!
Không phải chỉ là một miếng bánh mì hay sao? Mùi vị của bánh mì cũng như nhau thôi mà, sao miếng bánh mì mà
tay An Đình Đình chạm qua lại có thể biến thành mùi vị lòng nướng được chứ?
Khóe miệng Mặc Diệu Dương méo xệch, trong đôi mắt sâu thẳm lộn ra sự đùa cợt.
Mặc Diệu Phong ngẩng đầu lên, miệng thì nhai nhóp nhép: “Em trai, em cũng ăn đi, bộ em không đói bụng hả?”
Trên trán Mặc Diệu Dương biến thành mấy đường màu đen, mặc dù người ăn cả này của anh đần độn nhưng vẫn là dòng dõi của nhà họ Mặc, cho nên nhất định phải chú trọng đến mặt mũi dáng vẻ, nhất là quy tắc lúc dùng cơm.
Có lúc nào mà anh cả lại giống hệt như bây giờ, ăn uống thì nhồm nhoàm.
Không đợi anh mở miệng nói chuyện, An Đình Đình lại lấy một miếng bánh mì nữa đưa tới trước mặt anh: “Nè, cái này cho anh.”
Ánh mắt lạnh lùng của Mặc Diệu Dương trừng một cái, mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay của An Đình Đình cả buổi trời.
Cái tay này hồi sáng đã được rửa sạch chưa đó? Đã được khử độc chưa? Lúc nãy cầm đồ vật đã lau tay chưa, trên cái tay này có biết bao nhiêu là vi khuẩn...
Bây giờ An Đình Đình có muốn hối hận cũng đã trễ rồi, trong con ngươi của người đàn ông đó dần dần lộ ra vẻ chán ghét và coi thường, giống y như một cái gai hung hăng đâm vào trong tim của cô.
Trong lúc cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-dau-bi-chiem-doat/1323602/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.