An Đình Đình không sợ anh ta, hai mắt cô mở to, lộ ra vẻ dữ tợn.
"Chính là đánh anh đấy, thì đã sao nào?”
"Cô-" Quý Đình Kiêu cũng tức điên lên: "Cô đừng cho rằng tôi thật sự không đánh phụ nữ, tôi chưa bao giờ là người tốt."
“Còn tự biết mình không phải người tốt, cũng khá có hiểu biết đấy.” An Đình Đình chế nhạo, đột ngột vươn ngón tay ra, chỉ vào chóp mũi Quý Đình Kiêu, cảnh cáo: “Tôi nói cho anh biết, nếu còn để tôi biết anh đánh Quân. Tôi nhất định sẽ chăm sóc anh thật tốt, hừ! "
Đình Kiêu tức đến tái xanh mặt, người phụ nữ này dám đánh anh ta, thái độ nói chuyện lại còn tôi như vậy. Tuy nhiên, anh ta thực sự không thể làm ra chuyện đánh phụ nữ.
Anh ta chỉ có thể nghiến răng, trợn mắt nhìn An Đình Đình đi mất khỏi tầm mắt mình.
Anh ta nhìn chằm chằm vào bóng dáng rời đi của cô hồi lâu.
Đột nhiên, một nụ cười chế nhạo xuất hiện trên khuôn mặt xinh đẹp nữ tính của người đàn ông, anh ta tự nhủ: “Đúng vậy, còn có phụ nữ dám đánh tôi? Ha... thật thú vị!"
Lúc ăn cơm, An Đình Đình liên tục xoa mu bàn tay cô.
Chết tiệt, đấm cái người ngày sao lại khiến tay mình đau lâu như vậy.
“Tay em bị sao vậy?” Mặc Diệu Dương chú ý tới động tác của cô.
An Đình Đình cười lắc đầu nói: 'Không có gì."
Thấy cô không nói gì, anh cũng không hỏi thêm.
Một lúc sau, anh đột nhiên hỏi: "Em đã uống thuốc đúng giờ chưa?”
“Hả?” An Đình Đình sửng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-dau-bi-chiem-doat/1323770/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.