Mặc Diệu Dương nửa ngồi xổm xuống, con ngươi bình tĩnh như nước, lại cho người ta cảm giác u ám kinh người.
“Con trai mình, trí tuệ luôn dừng ở năm sáu tuổi, cho dù là anh ấy sinh lão bệnh tử, cũng chỉ là một đứa trẻ sáu tuổi. Ông thân là ba, có cảm tưởng gì?”
Khuôn mặt già nua của Mặc Chấn Ngôn khóc lóc, thoáng chốc nước mắt giàn giụa.
“Tao cũng rất buồn bã, rất đau lòng. Nhưng mà, tao có thể có cách gì? Bác sĩ tốt nhất trên toàn thế giới đêu không thể cứu nó, tao có thể làm thế nào!”
An Đình Đình vô cũng phẫn nộ, cũng mở miệng chất vấn: “Chẳng lẽ ông không cảm thấy chuyện này rất kỳ quái sao? Nhà tổ nhà họ Mặc rộng lớn, sao chỗ khác thì tốt lành, Thủy Sam uyển lại bốc cháy. Ông dám tự hỏi lòng, tự hỏi chính mình, chuyện này không liên quan gì với tiểu tam ông yêu sao?”
Mặc Chấn Ngôn nức nở cúi đầu, như con diều hâu bị người ta đánh bại, đã già lại bất lực.
“Cho dù ông biết, ông cũng sẽ không đi chứng thực đi?” Mặc Diệu Dương lạnh lùng liếc ông ta.
Mặc Chấn Ngôn cúi đầu khóc lóc một trận, đột nhiên ngẩng đầu lên, ngay cả giọng điệu cũng câu xin rõ ràng: “Diệu Dương, tất cả những sai lâm này đều là do ba, con muốn trách thì trách một mình ba đi, con đừng tổn thương A Thu, con muốn ba làm thể nào cũng được.”
An Đình Đình buồn bực, cũng đã tới lúc này rồi, Mặc Chấn Ngôn vẫn bảo vệ cho Quan Chi Thu. Từ đây có thể thấy, đối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-dau-bi-chiem-doat/1323868/chuong-200.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.