An Đình Đình vô cùng tin tưởng Mặc Diệu Dương! Từng câu từng chữ anh nói ra cô đều ghi khắc trong lòng.
Cô tin chắc rằng nếu cô không đồng ý chuyện này, chắc chắn anh sẽ xuôi theo cô.
Chỉ riêng chuyện có vợ lẽ đã khiến vợ cả vô cùng nhục nhã rồi. Nếu bây giờ còn muốn tổ chức hôn lễ nữa thì mặt mũi địa vị của vợ cả biết để đâu bây giờ?
Cô tin rằng Diệu Dương sẽ không khiến cô phải mất mặt như vậy.
Thế nhưng lần này Cốc Nhược Lâm không hê để ý gì đến sự lòng tin và sự kiên quyết của cô. Cô ta hừ hừ vài tiếng rồi lại nói: "Chúng ta cứ đợi xem.”
An Đình Đình đi ra ngoài, chưa kịp đóng của lại thì đã trông thấy Mặc Diệu Dương.
"Diệu Dương." Cô nhẹ giọng gọi tên anh, khuôn mặt lộ rõ vẻ nhớ nhung.
"Ừ-" Đôi mắt trong trẻo của anh nhìn thoáng qua khuôn mặt cô, khi trông thấy cửa vẫn chưa đóng thì anh nhìn cô ra hiệu, sau đó mới nhẹ giọng trả lời cô.
An Đình Đình cũng hiểu ý anh, cô không nói thêm lời nào nữa.
"Diệu Dương... Diệu Dương..."
Cốc Nhược Lâm ở trong phòng hình như đã nghe thấy gì, vội vàng hô tên anh.
An Đình Đình ngơ người ra, đoạn cô ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Đáy mắt anh hiện lên vẻ bực bội, đến lúc nhìn về phía cô thì trong mắt anh lại có vẻ quyến luyến rõ ràng.
"Đi đi.” An Đình Đình dùng khẩu hình nhắc nhở anh trong im lặng.
Mặc Diệu Dương cúi mắt, hàng mi dày che dấu đi những xúc cảm của anh.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-dau-bi-chiem-doat/1323987/chuong-260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.