Trong lòng An Đình Đình cười lạnh một tiếng, trên mặt vẫn mang theo sự lạnh lùng và chế nhạo, thậm chí còn có chút khinh thường.
“Tang Nham, anh xem tôi là đứa trẻ 3 tuổi sao? Hay là, nghĩ tôi vẫn còn là cô gái 18 tuổi, mới bắt đầu yêu đương? Sẽ tin những lời nói dối thiếu trình độ này của anh?”
Cô cười, nhướng mày, liếc nhìn người đàn ông, Nhưng lại đột nhiên phát hiện ra đôi mắt của người đàn ông hiện lên một chút cô đơn và thất vọng, thật là biết diễn, những biểu cảm trên khuôn mặt quá xuất sắc, không đi đóng phim thì thật phí.
Đôi môi mỏng của Tang Nham hơi mở ra, giọng nói uể oải: “Đình Đình, em vẫn không chịu tin anh.”
An Đình Đình nhìn đi chỗ khác, lười để ý đến anh ta.
Con người cái gì cũng có thể không có nhưng khí phách và tri thức nhất định phải có. An Đình Đình tự mình biết mặc dù mình cũng xinh đẹp nhưng chắc chắn không phải là loại xinh đẹp tuyệt trần, đến mức khiến đàn ông chỉ nhìn một lần là đã yêu. Cô cũng không có khuôn mặt nhìn qua là không thể quên được.
Thậm chí, so với Cốc Nhược Lâm, cô còn thiếu đi cảm giác yếu đuối và quý phái. So với Sở Huệ Nhu cô lại thiếu đi sự tự tin và duyên dáng xuất phát từ xương cốt.
Nói trắng ra, cô là một người phụ nữ bình thường. Khi đưa ra đường lớn, lập tức bị chôn vùi trong biển người kia.
Mà Tang Nham anh, với thân phận và địa vị như vậy, cũng được xem như là một nhân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-dau-bi-chiem-doat/1324190/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.