“Sống cùng nhau? Con trai, con chắc chắn chứ?” Hạ Dụng sững sờ đứng yên một chỗ, hơn nữa hai tay đã nắm thành nắm đấm.“
Là thật ạ, kể cả bây giờ, con chuyển ra khỏi nhau, thỉnh thoảng vẫn ăn cơm cùng, gặp mặt, bố à, có phải mẹ không yêu bố không?” Hạ Diệp hỏi dò.“
Không thể, trên tay mẹ con còn đeo nhẫn cưới của bố mẹ mà, hơn nữa con họ Hạ, hôm nay lúc nắm tay mẹ con, mẹ con cũng không cự tuyệt, lúc hôn mẹ con, mẹ con…”
“Oa, bố à, bố hành động nhanh thế sao, đã hôn rồi, lúc bố hôn mẹ, mẹ không tát bố, hét to đồ háo sắc à?” Hạ Diệp vừa tận tai nghe thấy lập tức vui mừng.“Đương nhiên là không rồi, bố là bố con mà, chúng ta…”
Trước mặt con trai, làm bố phải có thể diện, Hạ Dụng cũng không nằm ngoài lệ, nhưng tay anh lại tự dưng phủi khuôn mặt bị đánh.
Hạ Diệp thông minh vô cùng, vừa nhìn thấy tay bố, thì lập tức hiểu ra, có điều thằng bé cũng không vạch trần, chỉ cười ha ha nói: “Bố à, nếu bố thực sự muốn theo đuổi mẹ, thì phải thay đổi chiến thuật mới được, bố phải biết rằng mẹ đã không còn là người con gái mười năm trước rồi, mẹ bây giờ là phó tổng giám đốc hãng hàng không SEG.
Nói một cách khác, mẹ bây giờ là một người phụ nữ tài giỏi, lúc theo đuổi một người phụ nữ tài giỏi, tất nhiên không thể dùng cách thông thường được rồi.” Hạ Dạ ghé sát tai Hạ Dụng nhắc nhở anh.“Phó tổng giám đốc hãng hàng không SEG? Sao bố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-dau-chan-nan-gap-tinh-yeu-dich-thuc/2514515/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.