Editor: Mẹ Bầu
Sở Lăng Xuyên cứ gắt gao ôm lấy Tố Tố như vậy. Cô khóc không nói ra được thành lời, anh cũng khổ sở không nói được ra lời. Giờ phút này, điều anh có thể làm chính là cho cô một bả vai, để cho cô khóc thoải mái. Cô khóc đến trời đất mù mịt! Cô đã trưởng thành như vậy, đại khái cũng chỉ có lúc này đây, do anh đã không từ mà biệt, ra đi để chấp hành nhiệm vụ, mà đã khóc lóc thảm thiết nhất, hình tượng vô dụng nhất. Nhìn Tố Tố gào khóc đến tối trời đất mù mịt như vậy, Sở Lăng Xuyên muốn đi vắt cho cô một tấm khăn lông để lau mặt. Thế nhưng anh lại luyến tiếc khi phải buông cô ra, liền tùy tiện lôi luôn chiếc áo T-shirt mà anh đã quăng ở một bên, giúp cô lau đi những giọt lệ trên mặt… À, còn có cả nước mũi nữa.
Mà tiếng khóc của Tố Tố cũng dần dần ngừng lại. Cô chỉ có hơi hơi nức nở, anh xoay người đặt cô ở một bên, Dienddanlequuydon, ôm cô vào lòng, để cho mặt cô vùi sâu ở trên ngực anh, bàn tay to vuốt ve tấm lưng của cô, trấn an tâm tình của cô.
Giờ khắc này, sự đau lòng cùng áy náy của Sở Lăng Xuyên đồng thời cũng nhẹ nhàng thở ra. Tố Tố đã bằng lòng nói ra, bằng lòng khóc ra như vậy, đã nói rõ tâm nguyện toan tính của cô đã mở rộng ra đối với anh, cho dù chỉ là sự rộng mở vô ý thức.
Giữa vợ chồng không sợ sự ầm ĩ, chỉ có sợ sẽ không nói ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-dau-cua-trung-ta/1617413/chuong-120-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.