Nếu như nói cõi đời này, trừ Đỗ Vấn thì người còn có thể khiến Lãnh An Thần tin tưởng vậy cũng chỉ có Lãnh Ngọc Thù, anh bấm điện thoại của cô.
“Anh, anh tìm em?” Âm thanh vui sướng xuyên qua làn sóng điện truyền đến.
Khóe môi Lãnh An Thần khẽ giơ lên, đứa em gái này mặc dù rất kiêu ngạo, nhưng hết sức thân thiết với anh, “Đúng vậy, em ở đâu?”
Từ lúc mình ngã bệnh đến bây giờ cũng không nhìn thấy cô, thật không biết cô lại điên khùng chạy đi nơi nào?
Bên kia Lãnh Ngọc Thù dừng lại, “Em đang ở đâu mà anh lại không biết ư?”
Lãnh An Thần sửng sốt, anh nào biết cô đi đâu, anh thật đã quên chuyện năm năm qua! Chỉ là hiện tại anh không cách nào nói với cô, vì vậy đánh thái cực mà nói câu, “Anh biết rõ thì không thể hỏi một câu nữa sao?”
“Ha ha!” Lãnh Ngọc Thù cười, “Dĩ nhiên có thể, anh trai là thiên kinh địa nghĩa(*),bây giờ em đang cùng em rể anh hưởng tuần trăng mật ở Maldives!”
(*) lý lẽ chính đáng
Hưởng tuần trăng mật?
Cô lập gia đình?
Lãnh An Thần lại bị chấn động, xem ra anh thật sự quên quá nhiều thứ, mày nhíu chặt, tay anh nắm bệ cửa sổ buộc chặt, nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, trong giọng nói lộ ra đau đớn mà người khác không cách nào phát giác, “Vậy anh trai quấy rầy em rồi!”
“Được rồi, nói ít những thứ lời buồn nôn này thôi!” Từ trước đến giờ Lãnh Ngọc Thù luôn nhanh mồm nhanh miệng, “Có chuyện nói mau!”
Lại tạm ngừng, Lãnh An Thần mới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-dau-nho-bi-gat-cuoi-cua-tong-giam-doc/265337/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.