Lông mi vốn rủ chậm rãi nâng lên, cho đến khi đôi mắt cô tràn đầy bi thương chiếm cứ, môi cô mới khẽ động, cũng không gọi ra tên của anh ta.
Giờ khắc này, Đoan Mộc Mộc rất muốn ôm lấy người trước mắt khóc một trận, giống như là lần đó từ trên bàn mổ xuống vậy, nhưng sau khi biết quan hệ giữa anh ta và Lãnh An Thần, hình như cô không thể rồi, thậm chí cô cũng không biết còn có thể tin tưởng anh ta được nữa hay không.
"Anh, vì sao lại tới?" Nửa ngày, cô mới tìm được âm thanh của mình.
Khang Vũ Thác nhìn ra cô không ổn, ánh mắt hướng về phía Trần Xuân, chỉ thấy bà lắc đầu với mình, hình như anh ta đã hiểu rõ rõ ràng cái gì, khóe môi khẽ giương, kéo Trần Xuân qua bên cạnh, ôm bả vai của bà, ngữ điệu nhẹ nhõm, "Anh tới thăm Trần nương nương!"
Trần nương nương?
"Người nơi này đều gọi dì ấy như vậy" Khang Vũ Thác lại giải thích, "Hơn nữa anh nghe nói chỗ này phải dọn nhà, tới xem một chút có cần giúp một tay hay không!"
"Không có gì phải giúp đỡ" Trần Xuân cười cười, động tác thân mật đối với Khang Vũ Thác hình như đã sớm tập thành thói quen, "Cũng dọn dẹp sắp xong rồi, con bận rộn như vậy, vẫn còn nhớ tới nơi này."
"Dĩ nhiên" Khang Vũ Thác cười nhìn về phía Đoan Mộc Mộc, "Nơi này cũng là nhà của anh."
Thì ra là, lúc Khang Vũ Thác bốn tuổi bị người ta lừa bán, sau đó anh ta cơ trí chạy trốn, nhưng khi đó anh ta còn nhỏ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-dau-nho-bi-gat-cuoi-cua-tong-giam-doc/265425/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.