Thư phòng bằng gỗ Tử Đàn, lộ ravẻ xa hoa, chỉ có điều rèm cửa sổ kéo kín mít, khiến người ta có cảm giác bị đè nén không thở nổi, Đoan Mộc Mộc đứng ở một bên, lo sợ lo lắng nhìn bóng lưng người đàn ông trung niên đối diện mình, nửa ngày mới kêu thành tiếng: "Cha. . . . . ."
Lãnh Chấn Nghiệp xoay người lại, ánh mắt sâu thẳm ngừng trên mặt Đoan Mộc Mộc khoảng hai giây, rồi mới mở miệng: "Ngồi đi!"
"Vâng!" Đoan Mộc Mộc ngồi xuống, lại thấy Lãnh Chấn Nghiệp cũng ngồi sát lại, theo bản năng, Đoan Mộc Mộc ngồi dịch ra xa một chút: "Cha, cha tìm con có chuyện gì sao?"
Kể từ khi bước vào nhà họ Lãnh, Đoan Mộc Mộc gặp Lãnh Chấn Nghiệp, ấm áp thì chưa đủ nhưng lạnh lẽo lại có thừa, nhưng trong giờ khắc này ông ta chợt lộ ra một nụ cười mềm mại, khiến Đoan Mộc có chút luống cuống: "Cha. . . . . ."
"Mộc Mộc!" Lãnh Chấn Nghiệp cười, chỉ là nụ cười này khiến người ta có cảm giác rợn cả tóc gáy: "Đã quen thuộc chưa?"
Cái gì? Cô mới kết hôn có một ngày mà thôi, nhưng Đoan Mộc Mộc vẫn khéo léo gật đầu một cái: "Cũng tạm ạ!"
"Cha kêu con tới đây cũng không có chuyện gì. " Lãnh Chấn Nghiệp nói xong dựa sát vào cô một chút, Đoan Mộc Mộc mặc dù không dám lộn xộn, nhưng thần kinh đã rất căng thẳng: "Cha chỉ muốn nói cho con biết, về sau nếu có chuyện gì, mặc dù đối với cha mà nói, đứa bé An Thần kia bị làm hư rồi, tính khí quái lạ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-dau-nho-bi-gat-cuoi-cua-tong-giam-doc/358433/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.