Phòng làm việc rộng như vậy, nhưng yên tĩnh đến độ có thể nghe được tiếng hít thở giận dữ của Lãnh An Thần, nhưng Đoan Mộc Mộc thề cô thật sự không biết là chuyện gì xảy ra?
Thiên thần a, ai tới thay cô giải thích một chút đi? Cô thề chuyện này tuyệt đối không phải do cô làm!
"Khải tấu nữ vương, có một điêu dân cầu kiến, không nhận là chém. . . . . ." Điện thoại của cô, cô đang muốn chết tử tế không xong mà vào lúc này lại sung sướng reo lên, trong không gian yên tĩnh giống như bom nổ, Đoan Mộc Mộc nhìn gương mặt người nào đó đen thêm vài phần, vội vàng lấy điện thoại di động ra tắt, nhưng còn chưa kịp bỏ vào túi, điện thoại di động lại vang lên.
Đáng chết, là ai a, đáng ghét như vậy?
Đoan Mộc Mộc hướng về phía người nào đó toét miệng cười, "Thật xin lỗi lãnh tổng, tôi nhận điện thoại một chút." Nói xong, không đợi người nào đó mở miệng, liền tránh ra xa nghe.
"Nói, chuyện gì?" Đoan Mộc Mộc hạ thấp giọng.
"Cậu là kẻ trộm sao? Âm thanh nhỏ như vậy?" Người gọi điện thoại tới là Giảm Ưu, người bạn tin cậy của Đoan Mộc Mộc.
"Đừng nói nhảm, có chuyện mau nói, có rắm mau thả." Bây giờ Đoan Mộc Mộc như đang đứng trên đầu sóng ngọn gió, không có tâm tư cùng Giảm Ưu nói bậy.
Đầu kia Giảm Ưu thở dài một tiếng, "Tớ xui xẻo."
Đoan Mộc Mộc ngất, "Chỉ cần cậu không bị hư là được!"
"Tớ nói thật, tớ tốn hai tháng tiền lương mới mua được cái điện thoại di
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-dau-nho-bi-gat-cuoi-cua-tong-giam-doc/358535/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.