“Phù Dung, em sao vậy?”
Từ Ngưng Viên hoang mang, khó hiểu mà nhìn Phù Dung hỏi lại.
Anh nôn nóng muốn bước về phía Phù Dung nhưng lại bị tiếng hét của cô ngăn cản.
“Đứng lại.”
Phù Dung vẫn chĩa súng thẳng về phía Từ Ngưng Viên, gương mặt đầy giận dữ:
“Từ Ngưng Viên, tôi nói anh đứng lại đó.
Anh có nghe không hả?”, Lời nói của Phù Dung đầy uy hiếp, giọng nói rít qua kẽ răng:
“Nếu anh còn dám bước thêm một bước.
Tôi bắn nát đầu anh.”
Từ Ngưng Viên đứng hình.
Anh cảm nhận được những gì Phù Dung nói đây là sự thật.
“Em muốn mạng của tôi đến thế sao? Phù Dung, tôi bất chấp tất cả vào đây để cứu em để bây giờ em đối xử với tôi như vậy?”
“Cứu tôi?”, Phù Dung bật cười, “Anh nghĩ rằng vì sao tôi bị dính líu vào chuyện này cơ chứ? Anh nghĩ vì sao tôi lại bị Carlos Khương Vũ bắt đi?”
Từ Ngưng Viên nhíu chặt mày, nhìn chăm chú vào đôi mắt của Phù Dung.
Anh muốn thử tìm hiểu sao qua ánh mắt đó có thể giải thích thêm cho anh chút gì không.
Nhưng hoàn toàn không có, cái Từ Ngưng Viên nhận được chỉ là sự lạnh lùng của Phù Dung.
“Anh có biết lý do vì sao tôi bị bắt không?”, Giọng nói của Phù Dung vẫn tiếp tục vang lên, như đang nguyền rủa Từ Ngưng Viên:
“Là vì anh đó.
Từ Ngưng Viên, từ giây phút đầu tiên mà tôi gặp anh đến tận hiện tại, những nỗi đau đớn, xui xẻo mà tôi gặp phải.
Đều là vì anh.
Anh nói xem.
Tôi có nên bắn chết anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-dau-the-than-hoa-phu-dung/1763447/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.