“Không, không.
Từ Ngưng Viên, đừng làm chuyện dại dột.”
Phù Dung hoảng sợ mà bám chặt lấy Từ Ngưng Viên không buông.
Không phải là cô không muốn sống, nhưng là Phù Dung biết Từ Ngưng Viên đang đi làm chuyện không có khả năng.
Cô không muốn Từ Ngưng Viên phải làm điều điên rồ như vậy chỉ vì cái 1% không thể xảy ra đó.
“Này, tao nói hai đứa mày có thể ngưng diễn trò tình cảm trước tao được không hả?”
Carlos Khương Vũ chống tay mà ngồi dậy, hắn tựa hẳn vào vách tường.
Giọng nói mệt mỏi nhưng đầy trêu chọc.
“Thời gian tụi mày dây dưa ở đây thì ngòi nổ cũng đã được kích rồi.
Này, mày nghe thấy gì không? Ha ha, đúng rồi đó, tiếng tường gạch tầng dưới đang đổ vỡ này, tiếng đất đá bắn tung tóe, tiếng… bùm.”
Carlos Khương Vũ vừa nói vừa cười đầy thích thú, giống như hắn đang tường thuật trực tiếp một bộ phim hành động.
Hắn không hề để tâm đến việc chính bản thân hắn cũng có mặt tại hiện trường này, càng không nể tâm đến việc.
Sau tiếng ‘bùm’ đó, thân xác của hắn cũng sẽ nổ tan tành giống như Phù Dung và Từ Ngưng Viên.
Carlos Khương Vũ hoàn toàn trở nên điên dại, trong mắt chỉ ngập tràn khoái trá vì cuối cùng hắn cũng đã trả thù được nhà họ Từ, trả thù nguồn cội cho mọi đau khổ của hắn.
Thế nhưng tiếng ‘bùm’ mà hắn trông chờ lại không vang lên.
Những tiếng ‘lộp bộp’ của đất đá cũng ngày một ít dần, rồi trở nên im bặt.
“Chuyện gì? Có chuyện gì đã xảy ra?”
Carlos Khương Vũ phẫn nộ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-dau-the-than-hoa-phu-dung/1763454/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.